Trích Tạng Luật, tập 2, Đại phẩm, chương Da thú (Cammakkhandhakam):
“Rồi Soṇa Koḷivisa đã được xuất gia với Đức Thế Tôn và đã được tu lên bậc trên. Và khi đã được tu lên bậc trên không bao lâu, đại đức Soṇa sống ở khu rừng Sīta. Trong khi vị ấy đang đi kinh hành với sự tinh tấn nỗ lực cao, các bàn chân đã bị rách. Đường kinh hành trở nên vấy đầy máu như là chỗ giết trâu bò.
Sau đó, đại đức Soṇa trong lúc thiền tịnh ở nơi thanh vắng có ý nghĩ suy tầm như vầy đã sanh khởi: “Ta là một trong số các vị đệ tử của Đức Thế Tôn sống có sự tinh tấn nỗ lực cao, nhưng tâm của ta vẫn còn chấp thủ và không được giải thoát khỏi các lậu hoặc. Hơn nữa, ở gia đình của ta lại có các tài sản, có thể thọ dụng những tài sản (ấy) và làm các việc phước báu; hay là ta nên quay về cuộc sống thấp kém rồi thọ dụng những tài sản (ấy) và làm các việc phước báu?”
Khi ấy, sau khi dùng tâm biết được ý nghĩ suy tầm của đại đức Soṇa, rồi giống như người đàn ông có sức mạnh có thể duỗi ra cánh tay đã được co lại hoặc có thể co lại cánh tay đã được duỗi ra, tương tợ như thế Đức Thế Tôn đã biến mất tại núi Gijjhakūṭa và hiện ra ở khu rừng Sīta.
Sau đó, trong khi cùng với nhiều vị Tỳ-khưu đi dạo quanh các chỗ trú ngụ, Đức Thế Tôn đã đi đến đường kinh hành của đại đức Soṇa. Đức Thế Tôn đã nhìn thấy đường kinh hành của đại đức Soṇa bị vấy đầy máu, sau khi nhìn thấy đã nói với các Tỳ-khưu rằng:
- Này các Tỳ-khưu, đường kinh hành này của vị nào lại bị vấy đầy máu giống như là chỗ giết trâu bò vậy?” (Theo bản dịch của TK Nguyệt Thiên)
] Ý kiến:
Người đọc hãy tự mình hình dung và tự nghĩ thử xem Đức Thế Tôn sẽ nói gì khi thấy Huệ Khả tinh tấn chặt tay, thân vấy đầy máu; còn Bồ Đề Đạt Ma lại an nhiên tọa thị, khoái chí mỉm cười.
Ai nghĩ đúng được thưởng cõi Trời, cõi Thiện lành, cõi Chánh an vui giải thoát.
PHẬT TỬ CHÁNH GIÁO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét