Một đại gia lắm bạc nhiều tiền trong một lần ham săn bắn lạc bước đến
một am tranh của một tu sĩ trẻ trong rừng. Vị đại gia thấy vị tu sĩ trẻ nghèo
nàn nên tỏ vẻ xem thường, hỏi trỏng:
_ Ê Tiểu, đường nào ra khu “rì-sọt”. Chỉ mau, ta cho tiền.
Vĩ tu sĩ trẻ thản nhiên nhưng vẫn nhã nhặn:
_ Ông theo con đường nhỏ trước mặt, bên phải có biển chỉ dẫn, theo đó sẽ
về được…
Vị tu sĩ trẻ nói chưa hết câu, vị đại gia đã giơ một nắm tiền trước mặt
với giọng đầy tự mãn:
_ Này, cầm lấy, ráng tu có phước để xây chùa to một chút, ở chi chỗ này
khổ quá!
Vị tu sĩ trẻ lắc đầu:
_ Mô Phật, ông hãy đem tiền ấy về bố thí giúp cho người khác. Mà này, ở
đây có cả cướp nữa đấy, ông nên cẩn thận!
Vị đại gia mặt liền biến sắc, tái xanh như lá chuối, xuống giọng rên rỉ:
_ Thế à, thầy ơi, thầy làm ơn làm phước đi cùng tôi ra khỏi đây. Tôi xin
hậu tạ hậu hĩ.
Tu sĩ trẻ thở dài:
_ Ông đem tiền ấy mà làm từ thiện, tôi đã bảo phải…
Bỗng nhiên, bụi cây bên đường có tiếng sột soạt, vị đại gia giật bắn
người run như cầy sấy. Tu sĩ trẻ trấn an:
_ Đó là mấy con thú hoang, ông đừng sợ. Giờ đây xem ra ông khổ hơn tôi
nhiều đấy!
Đại gia mếu máo:
_ Trời ạ! Giữa rừng lại có cướp, ai không sợ! Nói dại, giờ mà chúng dí
dao vào cổ, có bao nhiêu tài sản tôi cũng cho hết, miễn sao được sống.
Tu sĩ trẻ chép miệng:
_ Ông quên rồi, giữa căn nhà kín cổng cao tường của ông cũng nhiều cướp
lắm đấy!
_ Vâng, tôi ở nhà đôi khi cũng sợ bóng sợ gió mấy tên cướp liều mạng!
_ Ông lầm nữa, ý tôi muốn nói có nhiều loại cướp khác cũng có thể tước
đoạt mạng sống của ông, tiêu hủy tài sản của ông.
_ Cướp gì?
_ Bọn “cướp” là những tai nạn bất ưng, những hỏa hoạn, bão tố, lũ lụt,
động đất, tật bệnh, lừa đảo, phá hoại… tất cả cũng đều là những tên “cướp” nguy
hiểm.
_ Đúng vậy, ông bạn tỉ phú của tôi vừa mất vì buồn tức thằng con trai
phá gia chi tử.
_ Lúc nãy ông bảo tôi ráng tu có phước, xây chùa to, tịnh xá lớn để rồi
cũng không tránh khỏi những tên cướp “vô thường”. Như vậy thực sự “có phước”
hay “vô phước”?
_ Dạ xin lỗi thầy, tôi chưa rành lẽ đạo, mong thầy từ bi giúp tôi ra
khỏi đây.
_ Ông yên tâm, nhưng từ nay ông nhớ làm phước cứu giúp những người khác
và đừng bắn giết chúng sanh nữa. Phước báu ấy là tài sản để dành của ông không
ai đánh cướp được. Vả lại ngay đời này ông cũng được người trí tán thán.
_Vâng thưa thầy, tôi sẽ thực hành theo lời thầy. Tuy lạc đường nhưng gặp
được thầy, rủi lại hóa may.
Vị tu sĩ im lặng giúp vị đại gia trở lại khu nghỉ dưỡng an toàn, rồi
quay trở về lại trú xứ của mình. Không ai ngờ được, ba năm sau chính vị đại gia
ấy đã trở lại khu rừng và xin xuất gia với vị tu sĩ.
________________
Kinh ‘Già’ (S.i,36)
--
Vật gì tốt đến già?Vật gì tốt kiên trú?
Vật gì vật báu người?
Vật gì cướp khó đoạt?
-- Giới là tốt đến già,
Tín là tốt kiên trú,
Tuệ, vật báu loài Người,
Công đức, cướp khó đoạt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét