Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016

Ngụ ngôn thế kỷ 21: Cá, Rùa và Cáo


Cá gặp lại rùa mừng vui hớn hở:
_ Chào bác rùa, bác đi đâu bấy lâu không gặp?
_ A Di Đà Phật! Ta đi Tây du hí.
_ Là chỗ nào? Có gì vui?
_ Đó là cõi Tây phương Cực lạc của ngài A Di Đà. Nơi ấy có bảy lớp lưới giăng, có hàng cây, ao, hồ cùng với nhiều thứ châu báu, vàng, bạc, lưu li, xà cừ, trân châu, mã não… Ối thôi, vô lượng vô biên!
_ Có giống “go-tờ gôn” (water world - thế giới nước) ở đây không?
_ Vui hơn nhiều. Đã bảo “cực lạc” có nghĩa là cực kỳ lạc thú cơ mà.
_ Cháu không tin!
_ Hừ! Những kẻ ngu si không thấy, không tin như ngươi suốt đời chỉ ở trong cái vũng nước nhơ nhớp này mà thôi.
_ Cháu có thể đến Tây phương được không?
_ Được chứ!
_ Bằng cách nào?
_ Trước hết cháu phải hoàn toàn tin nơi bác. Sau đó chỉ cần niệm “A mi tò phò” và nhất tâm bám sau đuôi bác là đến liền hè.
Cá tin lời, nhắm một mắt niệm “A mi tò phò”, còn mắt kia mở to cố bơi theo sát rùa. Hấp! Rùa phóng nhanh lên bờ, cá cũng vội vàng cong mình nhảy theo. Phập! Ngay tức khắc cá nằm gọn dưới móng vuốt sắc nhọn của con cáo đứng chực sẵn trên bờ từ lúc nào. Cá cố sức vẫy vùng nhưng vẫn không sao thoát được. Nó chỉ nghe tiếng cáo nói với rùa:
_ Khá lắm rùa, mày là tay sai đắc lực đấy! Hãy kiếm thêm vài con cá ngu dại nữa cho ta!
_ Dạ!
Vừa đáp xong, rùa liền quay đầu lủi nhanh xuống nước mất hút. Cá nhìn theo rùa, nước mắt lưng tròng khóc thương cho sự ngây dại của mình. Trời ơi, ta làm sao báo động cho đồng loại biết đây? “Chớ có tin…” cá cố sức dùng tàn hơi nhép miệng nhưng nó vẫn không sao thốt nổi thành lời.
Cuối cùng cá đành thoi thóp lịm dần trong tiếng cười đắc chí của con cáo già. Nào đã xong chuyện, khổ đau hơn, thần thức của cá còn bị tống thẳng về u minh đọa xứ vì cái tội tà tín, tà kiến.
Thế mới biết: vô minh là nguyên nhân gây ra đau khổ, nhưng cả tin mê tín cũng là cội nguồn của bao nỗi khổ đau.
Thần Biển

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét