Thứ Ba, 2 tháng 2, 2016

Thiền sư tí hon


Vừa đi chợ về, bà mẹ trố mắt kinh ngạc nhìn cậu con trai đang lẩm bẩm một mình:
_ “Này Tèo”..., “Vâng, thưa ngài”..., “Nói khẽ thôi”..., “Vâng, thưa ngài”..., “Đừng để người khác đánh lừa”..., “Vâng, thưa ngài”...
Bà mẹ vội chạy đến bên con, hết sờ trán lại xoa đầu cậu quý tử, giọng hốt hoảng:
_ Trời ơi, con làm sao vậy Tèo? Không nóng, không sốt, không mê sảng mà cứ lảm nhảm như kẻ điên vậy con?
Tèo vùng vằng, chìa cuốn tập san Thiền học cho mẹ:
_ Mẹ này kỳ ghê. Con nói thì bảo điên. Còn cái ông thiền sư trong này cũng làm y như vậy, nhiều người lại cho là cao siêu vi diệu (*). Có người còn viết cả chục trang sách phân tích diễn giải nữa đây này.
Bà mẹ cười xòa hiểu ngay mọi chuyện, ôm con vào lòng thở phào nhẹ nhõm:
_ Thế nhĩ như thị, con ạ!
Đến lượt Tèo thắc mắc:
_ “Thế nhĩ như thị” là sao, hả mẹ?
_ Thế gian vốn là như vậy, chứ còn sao nữa!
Tèo nheo mắt hỏi giọng hóm hỉnh:
_ Hóa ra thiền sư và kẻ tâm thần phân liệt chỉ khác nhau có tên gọi thôi hả mẹ?
_ Nhưng cả hai có chung một đệ tử.
_ Ai?
_ Con chứ ai!
_ Mẹ cũng đắc thiền từ hồi nào vậy?
_ Từ lúc con hết lải nhải chứ lúc nào. Thôi muộn rồi, vào đây phụ mẹ nấu cơm đi Tèo.
_ Mẹ gọi thằng Tèo A hay thằng Tèo B?
Dí ngón tay vào trán con, bà mẹ mắng yêu:
_ Không dám, tôi bảo cái ông thiền sư tí hon này này.
Cả hai mẹ con cùng cười vang bước vào nhà bếp.
 Ba Tèo
__________________
(*) Thiền sư Zuigan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét