Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019

SÁM HỐI CHÂN KINH


Đại thừa có pháp sám hối cao siêu dành cho đệ tử. Bài dưới đây nêu rõ sự tà vạy của tà pháp, tà giáo


Sám Hối Chân Kinh
Kim Zung Zăng
Nhất Đăng đạo sư đích thực là vị truyền nhân chính thống của võ phái nổi tiếng Tiếu Lâm Tự, vốn là tiền thân của hậu bối Thiếu Lâm Tự. Đại sư Nhất Đăng sau nhiều năm tu luyện trên đỉnh Tuyết Sơn buốt giá, giờ đây với một tâm nguyện cao đẹp của kẻ cứu đạo độ đời, ngài quyết định xuống núi hành hiệp giang hồ, trừ tà hiển chánh, cứu thế độ nhân.
Một hôm, trong khi đại sư Nhất Đăng đang đi khất thực giữa một thị trấn ồn ào đô hội, ngài lấy làm ngạc nhiên bắt gặp những ánh mắt nghi ngờ xen lẫn khinh miệt của các thị dân đối với ngài. Vị cao tăng còn đang phân vân nghi hoặc, bỗng có một tiểu thí chủ từ trong quán trọ chạy ùa ra, níu chặt lấy vạt áo đại sư, khăng khăng nhất mực thỉnh mời ngài vào trong cao lâu để được cúng dường trai tăng. Linh tính báo cho vị cao tăng biết đây có thể là cơ hội để khám phá ra điều nghi vấn, thế nên ngài đành miễn cưỡng im lặng nhận lời.
Trong tửu quán chỉ có vị tiểu thí chủ là người duy nhất có thái độ sốt sắng, tự tay tiếp thức ăn loại cứng loại mềm cho đại sư, còn tất cả các thực khách khác đều giữ thái độ e dè, khi dễ. Nơi bàn đối diện với đại sư, một nhóm cái bang hành khất đang say sưa với rượu thịt cùng với những câu chuyện thời sự muôn thuở của họ.
Trưởng lão bang chủ cái bang liếc mắt nhìn vị khách tăng lạ mặt, cố ý nói lớn cốt để nhà sư và vị tiểu thí chủ cùng nghe:
_ Huynh đệ biết không, lão đạo sĩ thúi trụ trì chùa làng này phạm tội chủ mưu thông gian tà hạnh, cố ý hại người có chứng cớ rành rành. Thế nhưng lão vừa bị bắt lên quan phủ lại được tha về ngay. Vì quan và sư vốn là chỗ đồng môn với nhau nên họ cố tình bao che cho nhau. Bọn họ cứ luôn miệng huênh hoang ngụy biện, lờ tội cho nhau theo cái kiểu hý luận lập lờ đánh lận con đen “tội do tâm khởi, do tâm diệt”.
Một cái bang khác vờ như không nhìn thấy cái cau mày của nhà sư, thản nhiên giơ cao miếng đùi chó, hào hứng tiếp lời:
_ Cũng cái thuyết “tạo được, diệt được” ấy, nên mụ chủ quán thanh lâu đầu phố cứ đẻ được đứa con nào, mụ giết sạch đứa nấy. Mụ bảo với dân làng, những đứa con ấy do mụ đẻ ra nên cũng phải do chính mụ giết đi. Mỗi lần như thế, mụ đều giơ cao xâu chuỗi, hạt nào hạt nấy to bằng miếng thịt chó này này, miệng vừa lâm râm réo tên cúng cơm ai đó vừa ngâm nga: “tâm đã tịnh rồi, tội liền tiêu”.
Tên tiểu nhị đang dọn thức ăn cho khách tăng cũng quay sang góp ý:
_ Khắp thị trấn giờ đây toàn những bọn cô hồn, du thủ du thực. Chúng trộm cắpbày trò mê tín dị đoan, gạt người lấy của giữa ban ngày, đã thế còn ngang nhiên phủi tay vô tư như không có chuyện gì ầm ĩ. Sau khi ăn hàng xong, chúng còn nhìn nhau trâng tráo cười ha hả: “tội tiêu tâm tịnh thẩy đều không”.
Vị chủ quán nãy giờ mải lo công việc, giờ cũng tham gia nhiệt tình:
_ Tất cả cũng chỉ vì lão đạo sĩ thúi cứ luôn miệng khuyên nhủ mọi người: “Đó mới thực là chân sám hối”. Đúng là thứ giết người không gươm giáo. Mọi người đều kháo nhau “Miệng nhà quan có gang, có thép. Lưỡi đại lừa như rắn, như lươn”.
Nghe đến đây, Nhất Đăng Đại sư không thể tiếp tục ngồi yên được nữa. Nhanh như chớp ngài liền tung mình vươn tay túm chặt lấy viên chủ quán, nạt lớn:
_ Láo khoét! Các ngươi đừng hòng qua mắt ta. Làm gì có chuyện vô lý như thế? Bọn ngươi cố tình bịa chuyện để mỉa mai, vu khống, mạ lỵ người tu hành phải không?
Viên chủ quán bị giữ chặt cứng trong hai ngón tay như gọng kềm của vị khách tăng, y biết ngay đạo sư là bậc võ công thâm hậu, mặt lão liền biến sắc, hạ giọng run run:
_ Ấy chết, thưa đại sư, chúng con nào dám dối gạt ai, chỉ y giáo khẩu hành. Nói có sách mách có chứng, xin ngài xem đây.
Nói xong viên chủ quán mở bày cuốn kinh đang cầm trong tay cho vị khách tăng xem. Chỉ nhìn thoáng qua, Nhất Đăng đại sư đã phải giật mình vỡ lẽ. Thì ra nó đúng là quyển kinh dạy sám hối của bổn tự, nhưng do lâu ngày ngài ẩn tu xa lánh thế tục, không ngờ giờ đây nó đã bị kẻ xấu cải biên xuyên tạc đến như vậy.
Trong chớp mắt Nhất Đăng đại sư liền thi triển thần lực Biệt Phân Tuệ Chưởng, thổi một hơi phá nát cuốn kinh giả trong tay viên chủ quán. Mọi người còn chưa hết kinh hoàng đã thấy vị đại cao tăng vung cao tay áo, vận thần công theo thủ pháp Nhất Tâm Chỉ Quán, lấy ngón tay vạch những chữ khắc sâu xuống mặt bàn bằng đá cứng. Cả đám đông há hốc mồm kinh ngạc, nhất mực thán phục diệu lực vô song của vị đại sư.
Thế nhưng chưa ai kịp ngỏ lời tán thán, phút chốc đã thấy nhà sư xoay mình biến mất khỏi tửu quán. Đám thực khách đổ xô đến bên chiếc bàn đá, mọi người căng mắt nhìn bốn câu kệ còn nóng hổi với những đường nét sắc xảo thần kỳ ẩn hiện dưới làn khói trắng mờ ảo. Một lát sau dòng chữ mới hiện rõ, vị tiểu thí chủ vui mừng đọc lớn cho mọi người cùng nghe:
Tội do tâm khởi, do nhân quả diệt.
Nhân quả trả rồi, tội mới tiêu.
Tội tiêu tâm tịnh, nhân quả có.
Đó mới thực là chân sám hối.
Mọi người giật mình, không hẹn mà nên, tất cả đều hướng về núi Tuyết Sơn đảnh lễ, đồng thanh reo vang:
_ Thiện lai Đại sư! Thiện lai Đại sư!
Cũng từ đó tôn hiệu Thiện Lai Đại sư lan truyền khắp thiên hạ, danh chấn giang hồ, uy vũ trùm khắp, đến độ một số tà sư đã phải sợ hãi hoàn lương cải tà quy chánh, không dám tiếp tục lợi dụng tôn giáo làm điều càn quấy. Chỉ tiếc một điều, nhà văn Kim Dung đã không có duyên may diện kiến vị thần tăng ấy, nên ông đã không có dịp cậy nhờ ngài dẹp trừ bọn đạo sĩ thúi trong những tiểu thuyết võ hiệp của mình. Chính vì thế, cho đến nay, đây đó vẫn còn một vài “lão sư hổ mang”, ngựa quen đường cũ, nghiệp ác không chừa, cứ thản nhiên giữ nếp cũ thực hành “ngụy sám hối” như xưa.
Kim Zung Zăng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét