Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

QUẢ BÁO PHỈ BÁNG


Trong Đại Kinh Sư Tử Hống, số 12, Trung Bộ 1, có đoạn mở đầu như sau:
Như vầy tôi nghe. Một thời Thế Tôn trú tại Vesali (Tỳ-xá-ly), ở phía ngoài thành, trong một khu rừng phía Tây.
Lúc bấy giờ, Sunakkhatta thuộc bộ lạc Licchavi, vừa mới từ bỏ Pháp và Luật này, nói lời nói như sau trong Hội chúng ở Vesali: "Sa-môn Gotama không có pháp thượng nhân, không có tri kiến thù thắng xứng đáng bậc Thánh. Sa-môn Gotama thuyết pháp, pháp ấy tự mình tạo ra, do suy luận tác thành, tùy thuận trắc nghiệm, và thuyết cho một mục tiêu đặc biệt, có khả năng hướng thượng, có thể dẫn người thực hành diệt tận khổ đau".
Sau đó Đức Thế Tôn đã rống tiếng sư tử về những Như Lai Lực và các pháp thượng nhân thù thắng nơi Đức Thế Tôn.
Ngài dạy tiếp “Này Sāriputta, nếu ai biết Ta như vậy, thấy Ta như vậy mà còn nói: "Sa-môn Gotama không có pháp Thượng nhân, không có tri kiến thù thắng xứng đáng bậc Thánh. Sa-môn Gotama thuyết pháp, pháp ấy tự mình tạo ra, do suy luận tác thành, tùy thuận trắc nghiệm, thuyết pháp cho một mục tiêu đặc biệt, có khả năng hướng thượng, có thể hướng dẫn người thực hành diệt tận khổ đau". Này Sāriputta, nếu người ấy không từ bỏ lời nói ấy; không từ bỏ tâm ấy, không đoạn trừ tà kiến ấy; người ấy sẽ bị rơi vào địa ngục như một gánh nặng bị quăng bỏ một bên.” (Sđd)
Thế đấy, Sunakkhatta và những ai mắc phải tà kiến như trên còn bị rơi vào địa ngục, huống hồ những kẻ phỉ báng Thế Tôn! 
Khốn thay nhiều kẻ đời sau vì nhắm mắt tin theo các Bà-la-môn gián điệp, tin theo các tam tạng ngụy tạo của họ để rồi trở thành những kẻ nghịch tử vô ý thức phỉ báng Đức Thế Tôn.
Hẳn nhiều người cũng biết trong Thiền Tông có chuyện tổ sư Lâm Tế khi được hỏi “Thế nào là Phật?”, đã thẳng thừng trả lời vô phân biệt “Cục cứt khô”. 
Người khác hỏi Thiền sư Triệu Châu “con chó có Phật tánh không?”. Thiền sư Triệu Châu lúc trả lời “có”, khi khác lại bảo “không”. Vì sao? Vì Triệu Châu mắc phải cái lưỡi câu hai móc ‘chúng sanh đồng Phật tánh’ trong kinh Pháp Hoa, và tinh thần vô phân biệt “ta, người, chúng sanh, thọ, giả” của kinh Kim Cang.
Những sự phỉ báng này lưu truyền qua hàng ngàn năm, gieo rắc tà kiến xúc phạm Thánh Nhân cho biết bao nhiêu người. Thử hỏi nghiệp báo oan khiên cõi dữ địa ngục của những kẻ tin theo nhiều biết là nhường nào.
Thích Chánh Đạo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét