Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2019

Đạo thiện hay đạo ác?


DẪN: Đại Thừa có câu chuyện về một cô gái đẹp ba lần xin xuất gia nhưng bị từ chối vì ông thầy sợ cô còn luyến ái sắc thân, khó tu. Cô gái biết ý, trở về huỷ hoại nhan sắc, sau đó mới được chấp nhận.
Đại Thừa ca ngợi ý chí xuất gia của cô gái, nhưng không biết rằng đây là câu chuyện rất phi nhân văn, phi nhân bản, phi pháp và ngu muội. Bài dưới đây sẽ chỉ rõ.
----------
TU KHÔNG ĐƯỢC!
Một giai nhân tuyệt sắc ba lần tìm đến vị Thiền sư xin xuất gia. Cả ba lần Thiền sư đều từ chối với một lý do duy nhất:
_ Vì cô quá đẹp, tu không được!
Biết chuyện, sư đệ hỏi sư huynh:
_ Tại sao người đẹp lại không tu được?
Sư huynh nói nhỏ vào tai sư đệ:
_ Không phải cô gái không tu được, mà là thầy trò mình... tu không được.

KHÔNG TU ĐƯỢC!
Vẫn giai nhân tuyệt sắc ấy, nhưng lần này nàng tìm đến một vị Thiền sư khác, và lại bị từ chối với cùng một điệp khúc:
_ Vì cô quá đẹp, tu không được!
Trở về nhà, người đẹp hóa trang thành kẻ xấu xí như Chung Vô Diệm. Sau khi được xuất gia, dù với dung sắc “ma chê quỷ chạy” nhưng cô gái đã tận dụng tất cả kỹ xảo của thanh-hương-vị-xúc cùng những vũ khí mạnh của phái yếu nhằm cưa đổ vị Thiền sư. Cuối cùng vị thầy lâu ngày “cường dương thiếu âm” đã bị khuất phục và sa ngã. Đến lúc đó cô gái lên tiếng:
_ Hóa ra, chuyện Tề Tuyên Vương trong khi thiếu người đẹp vẫn lang chạ với Chung Vô Diệm là có thật. Đẹp quá tu không được, nhưng xấu quá vẫn làm cho không tu được đấy, thưa các cụ dê già non dạ!
Nói xong, cô gái hiện nguyên hình thành mỹ nữ tuyệt trần và quày quả bước đi. Vị thiền sư quay đầu nhìn lại, giật mình tỉnh ngộ.

TU ĐƯỢC KHÔNG!
Hai cô gái ngồi nói chuyện với nhau. Cô thứ nhất:
_ Này chị, có cô gái ba lần đến xin một vị thầy xuất gia nhưng đều không được.
Cô thứ hai ra vẻ rành rẽ:
_ Vì cô ta phạm năm đại tội vô gián?
_ Không phải!
_ Do cô ta bị các chứng bệnh nan y truyền nhiễm?
_ Không đúng.
_ Hay bị điên loạn?
_ Không hề.
_ Chắc bị mắc nợ?
_ Không luôn.
_ Hay cô ta còn quá nhỏ, cha mẹ chưa cho phép?
_ Đâu phải.
_ Hay cô ta quá lăng loàn trắc nết, không thể dạy dỗ?
_ Cũng không.
Cô thứ hai lắc đầu:
_ Chịu, không đoán ra. Vì lý do gì?
_ Vì cô ta quá... đẹp.
_ Trời đất! Đẹp đâu phải là một cái tội. Đức Phật còn có 32 tướng tốt nữa kia.
_ Ấy thế mà để được xuất gia, cô gái đã phải hủy hoại nhan sắc của mình.
_ Quỷ thần thiên địa ơi, tu gì ác dzậy! Chúng ta không nên quá luyến ái sắc thân để rồi khổ vì nó, nhưng cũng không được xem thường huỷ hoại nó để rồi rơi vào cái khổ thứ hai, cực đoan thứ hai.
_ Cô gái không theo đúng chánh đạo ư?
_ Chứ còn gì nữa! Đạo Phật chủ trương tiêu diệt lòng đam mê sắc đẹp bằng cách quán bất tịnh, quán vô thường và không trang điểm, chứ đâu có chủ trương tiêu diệt sắc đẹp. Cứ thế, chẳng lẽ những người xấu xí là may mắn nhất và cũng chỉ có họ mới tu được thôi sao? Nếu sắc thân cản trở tu hành như vậy, sao mấy ông thầy không tự hủy mình đi để tu cho tiện?
_ Theo chị, những người cứ nhắm mắt hủy hoại sắc thân có tu theo đạo trí tuệ được không?
_ Không tu được và cũng tu không được!
_ Nghĩa là sao?
_ Cô gái tự hủy mình không tu được, và cả hội chúng ủng hộ cô ta cũng tu không được.
_ Vì sao?
_ Cả hai đều dại!

THÍCH NHÂN VĂN
_________________

Trích Kinh Esukàrì, TB2, 96. Đức Thế Tôn dạy cho Bà-la-môn Esukari:

“Này Bà-la-môn, Ta không nói tốt hơn vì sanh trong một gia đình cao quý. Này Bà-la-môn, Ta không nói xấu hơn vì sanh trong một gia đình cao quý. Này Bà-la-môn, Ta không nói tốt hơn vì nhan sắc thù thắng. Này Bà-la-môn, Ta không nói xấu hơn vì nhan sắc thù thắng. Này Bà-la-môn, Ta không nói tốt hơn vì tài sản thù thắng. Này Bà-la-môn, Ta không nói xấu hơn vì tài sản thù thắng.
Ở đây, này Bà-la-môn, có người với nhan sắc thù thắng, sát sanh, lấy của không cho, sống tà hạnh trong các dục, nói láo, nói hai lưỡi, nói lời độc ác, nói lời phù phiếm, có tham tâm, có sân tâm, có tà kiến. Do vậy, Ta không nói trở thành tốt hơn vì nhan sắc thù thắng.
Ở đây, này Bà-la-môn, có người với nhan sắc thù thắng, từ bỏ sát sanh, từ bỏ lấy của không cho, từ bỏ sống tà hạnh trong các dục, từ bỏ nói láo, từ bỏ nói hai lưỡi, từ bỏ nói lời độc ác, từ bỏ nói lời phù phiếm, không có tham tâm, không có sân tâm, có chánh kiến. Do vậy, Ta không nói trở thành xấu hơn vì nhan sắc thù thắng”.

Ý kiến con Phật: Trong Đạo Phật, xấu hay đẹp, giàu hay nghèo, sang hay hèn không phải là yếu tố phân biệt hơn thua, lại càng không phải là tiêu chuẩn đánh giá khi xuất gia.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét